Chuyến tàu đi ngang đêm tối

09/07/2021, 16:06

Ngày còn bé, chắc hẳn có rất nhiều người trong chúng ta từng ước mơ làm siêu nhân, tay cầm kiếm bảo vệ thế giới. Nhưng khi lớn lên, khi những bất hạnh và khổ đau kiềm chặt chân ta, bệnh tật giống như gông cùm vây hãm cuộc đời thì ta chỉ mơ ước những điều nhỏ nhoi, gần gũi, đó là trở thành người hùng bảo vệ thế giới của chính mình.

Anh Hoàng Văn Ngọc (Ảnh do nhân vật cung cấp)

Sinh ra trong một gia đình nông dân bình thường tại Hà Nam nhưng anh Hoàng Văn Ngọc (sinh năm 1992) lại có một cuộc đời kém may mắn, nhiều biến cố. Giống như bao người khác, anh Ngọc chào đời với một cơ thể khỏe mạnh nhưng năm anh lên 2 tuổi, một tai nạn bất ngờ ập tới khiến một bên mắt bị thương nặng. Dù được gia đình nhanh chóng chữa trị nhưng do vết thương quá nặng khiến bên mắt đó không hồi phục được, dần dần dẫn đến teo nhãn cầu mắt - một căn bệnh khiến mắt nhỏ dần và mất đi hoàn toàn chức năng thị giác. Với một cậu bé còn nhỏ tuổi, biến cố ấy dường như đã lấy đi nửa thế giới của anh. Năm 2006, sau khi học hết tiểu học ở Sa Pa, anh Ngọc trở lại Lào Cai học tập một thời gian và cũng chính vào khoảng thời gian đó, khi bắt đầu bước vào học kì 2 của lớp 7, anh tiếp tục gặp tai nạn xe máy. Chân anh bị gãy, phải thực hiện mổ gấp và đóng đinh trong vòng một năm. Anh còn nhớ sau khi thực hiện ca mổ, dù vết thương ở chân thật sự rất đau đớn nhưng anh Ngọc không hề có ý định dùng thuốc giảm đau mà tự mình cắn răng chịu đựng, cố gắng tự mình vượt qua nỗi đau. Bởi anh biết rằng khi tác dụng của thuốc qua đi, cơn đau sẽ lại ập đến, anh không muốn sống phụ thuộc vào thuốc dù chỉ là nhất thời. May mắn rằng trong khoảng thời gian này anh Ngọc vẫn có mẹ đồng hành. Có mẹ bên cạnh, anh như được tiếp thêm động lực để vượt qua cơn đau này.

Dường như bóng tối vẫn không ngừng đeo bám anh trong suốt những năm tháng thời niên thiếu khi những điều không may cứ liên tiếp xảy ra. Anh Ngọc kể lại: “Trong khi chân tôi vẫn còn đang đóng đinh thì vào năm 2008, tôi tiếp tục bị xuất huyết tiêu hóa phải nằm viện nửa tháng. Thời gian này dường như tôi không ăn uống được gì, người lúc nào cũng choáng váng, mệt mỏi, nhiều khi bụng cứ quặn đau. Nhưng tôi lo cho ba mẹ, nếu vào bệnh viện chăm tôi thì cũng không có chốn nghỉ ngơi tử tế vì bệnh viện đông bệnh nhân, thêm nữa để ba mẹ phải lo lắng cho bệnh tình của tôi, tôi nhìn cảnh đấy cũng thấy xót lắm”. Thương ba mẹ, lại sớm có tính tự lập từ bé, dường như những căn bệnh này cũng không làm khó được anh, anh Ngọc lại một lần nữa tự mình chăm sóc cho bản thân, một mình chiến đấu vượt qua bệnh tật. Sau khi khỏi bệnh, cơ thể anh bình phục được một thời gian thì anh cũng vừa đến thời gian được rút đinh ở chân.

Với tính cách mạnh mẽ, độc lập, anh Ngọc đã sớm xác định được hướng đi tương lai cho bản thân. Từ hồi còn nhỏ, vì thương mẹ luôn phải bận rộn, đi sớm về khuya bán hàng ở ngoài chợ nên anh tự giác làm việc nhà, nấu nướng cho cả gia đình. Vốn có niềm yêu thích nấu ăn, ngay sau khi tốt nghiệp cấp 2, anh quyết định không học cấp 3 mà xin phép rời gia đình, chuẩn bị hành trang lên SaPa theo đuổi đam mê của mình. Anh bắt đầu từ công việc phụ bếp, trải qua một thời gian phụ giúp các công việc trong bếp và tranh thủ học hỏi các kĩ năng từ những người đồng nghiệp đi trước, anh Ngọc tiến bộ rất nhanh trong công việc. Sau khi làm được một thời gian, anh bắt đầu nhận được sự tín nhiệm và tán thưởng của cấp trên, dần dần anh được giao cho nhiều công việc khác... Cũng rất may mắn rằng chàng trai này tuy nhỏ bé nhưng sở hữu trong mình rất nhiều tài lẻ, hầu như việc gì anh cũng có thể tiếp thu nhanh và thực hành ngay được.

Bẵng đi một thời gian, qua hai năm làm việc tại Sa Pa, một thời gian sau anh tự nhận biết được sức khỏe của bản thân có phần không ổn nên đã đi khám. Mặc dù đã đi khám ở nhiều bệnh viện khác nhau trong địa bàn tỉnh nhưng qua mấy năm mà vẫn không xác định được đó bệnh gì, anh Ngọc quyết định ra Hà Nội khám kĩ hơn tại bệnh viện Bạch Mai. Sau quá trình chụp chiếu xét nghiệm, anh nhận được kết quả là bị u tuyến thượng thận. U tuyến thượng thận là khối u hiếm gặp, rất may là u của anh là u lành tính nhưng nó vẫn gây ra tình trạng tăng tiết hooc-môn, để lâu sinh ra rất nhiều bệnh như huyết áp cao, loãng xương, suy nhược cơ thể, xẹp sương sống.

Ý thức được độ nguy hiểm nếu không chữa trị kịp thời, anh ngay lập tức nhập viện điều trị. Bước đầu là theo dõi xem u có tiến triển không và tìm cách ngăn cản tuyến thượng thận sản sinh ra hooc-môn. Sau khi xác định được u không phát triển kích thước, anh được điều trị ổn định huyết áp trước, sau đó được luân chuyển sang bệnh viện Việt Đức để thực hiện cuộc phẫu thuật loại bỏ khối u. Anh vẫn còn nhớ như in cả quá trình anh tự thân hoàn thành các thủ tục khám chữa bệnh, khoảnh khắc tự mình kí giấy cam kết để mổ không cần người nhà, lúc đó không hiểu sao tâm trạng anh bình tĩnh đến kì lạ. “Là bệnh nên phải chữa thôi, dù rất mệt nhưng vẫn phải chiến đấu, mình ngã ở đâu thì đứng ở đó, cũng không phải lần đầu nên đâu có gì nản lòng” - anh đã nghĩ như vậy đấy. Chàng thanh niên trẻ tuổi mang trong tim nghị lực mạnh mẽ đã tự mình vượt qua những biến cố bằng một tinh thần lạc quan như thế. Trong chúng ta đã mấy ai làm được như anh!

Sau khi phẫu thuật thành công, anh Ngọc trở lại bệnh viện Bạch Mai để điều trị phục hồi sức khỏe và được xuất viện sau đó nửa tháng. Trải qua 4 năm liền nỗ lực đấu tranh với căn bệnh, cuối anh cũng khỏe lại. Năm 2016, anh quay trở lại với công việc đầu bếp, sức khỏe anh cũng ổn định từ đó tới giờ.

Anh Hoàng Văn Ngọc (Ảnh do nhân vật cung cấp)

Muốn thử thách mình ở những môi trường làm việc khác nhau, giữa năm 2018, anh lên đường sang Trung Quốc làm việc. Vì tự mình sang nên lúc đầu anh có chút lo lắng nhưng đến nơi thì lại an tâm hơn. Cuộc sống nơi đất khách quê người nếu ai từng trải qua thì sẽ biết rằng không hề dễ dàng. Mỗi ngày ra khỏi nhà bắt đầu làm từ 7h sáng và tan làm lúc 10h tối, chuỗi ngày cứ lặp đi lặp lại có nhiều lúc anh thấy nhớ bầu trời nơi quê nhà đến cồn cào nhưng rồi lại gạt đi vì công việc. Điều khiến anh nhớ nhất là tấm lòng của những người dân nơi đây - những con người hiền lành, thật thà, đối xử chân thành với anh, khác xa với những gì anh tưởng tượng.

Nửa năm sau thời gian sinh sống tại Trung Quốc, anh trở lại Việt Nam. Từ đó cho đến nay, anh làm việc tại một nhà hàng hải sản có tên Tadifar tọa lạc tại Đường Láng, quận Đống Đa, thành phố Hà Nội. Trở về quê hương sau chuyến đi, bằng sự chăm chỉ và nỗ lực trong công việc anh đã vươn lên vị trí bếp trưởng của nhà hàng. Chia sẻ về khó khăn trong công việc của mình, anh mỉm cười: “Nhiệt độ trong bếp lên đến 60 độ C, đặc biệt khi thời tiết nóng thì rất vất vả. Hơn nữa để tạo ra được thành phẩm làm hài lòng khách hàng đòi hỏi quy trình chế biến, chất lượng và hình thức nên nhiều lúc tôi cũng áp lực lắm. Nhưng công việc nào chả có khó khăn, mình yêu thích thôi thì chưa đủ, phải cần có lòng nhiệt huyết và sự kiên trì”.

Những "tác phẩm" của anh Ngọc (Ảnh do nhân vật cung cấp)

Có nhiều lúc trong cuộc sống, anh Ngọc cũng cảm thấy mệt mỏi. Nhiều khi ốm đau, những vết thương cũ, những di chứng của căn bệnh 4 năm lại đau nhức như bị tra tấn. Những lúc như vậy, để bản thân không gục ngã tôi luôn tự nhủ với bản thân: Mất tiền là mất ít, mất thời gian là mất nhiều, mất lòng tin là mất hết. Vậy nên tôi luôn cố gắng để không mất lòng tin”. Với hàng ngàn biến cố bất ngờ trong cuộc đời này, ta không thể biết rằng liệu ngày mai điều tồi tệ nào có thể xảy ra với ta. Nhưng niềm tin, hi vọng mới chính là thứ giúp chúng ta tiến bước sống tiếp.

Tôi có cảm giác cuộc đời anh giống như một chuyến tàu đơn độc, mang theo hoài bão chạy ngược chiều đêm tối. Có những lúc trên con đường tới đích tàu gặp sự cố, nó sẽ dừng lại, tự sửa chữa rồi lại tiếp tục cuộc hành trình. Nhưng tôi biết chắc chắn một điều, rằng khi con tàu băng qua đường hầm u tối, đón chờ nó phía bên kia đường hầm, ánh sáng sẽ xua tan màn đêm và mở ra chân trời khát vọng. Biết đâu... ở trạm dừng tiếp theo, có một người vẫn đang chờ đợi, cùng đồng hành với anh trên quãng đường đời sắp tới.

Tiểu Nguyên

Theo donghanhviet.vn

Thời gian đăng: 11:30 - 08/07/2021